Ngày Tết, trưa Mùng Một nhà cháu về quê, tối mùng Hai mới ra. Tiếng rằng quê nhưng đi ô tô mất chừng 15 phút vì đường vắng hoe. Quê bây giờ là phố, nhà san sát, không còn bóng tre, bóng đa, ao cũng bị lấn chiếm làm nhà. Cảnh quê bây giờ y như bài thơ của cụ Thợ Rèn năm nào:
Xi măng, xi măng lại xi măng
Tôi luồn như cá lạc vào đăng
Bốn mươi năm lẻ về quê mẹ
Cả làng là một cục xi măng.
Nếp sinh hoạt cũng biến đổi, rõ nhất là ở chuyện mừng tuổi. Xưa nay mừng tuổi là tặng trẻ con chút tiền cho vui, biếu các cụ già chút tiền ăn quà, bây giờ về quê người nọ mừng tuổi người kia búa xua. Một bà chị họ mừng tuổi mình 50 ngàn, "chị ơi, em chưa già và cũng không còn trẻ con mà..." nhưng đã đưa thì mình đành cầm rồi đưa lại cho cháu chị ấy vậy. Chả hiểu ra sao nữa.
Rồi ông chú cũng mừng tuổi cho mình. Bà chị tôi bảo lẽ ra cậu phải mừng tuổi lại các chú, các thím, anh A, chị B. Thú thực là tôi không chuẩn bị cái tiết mục này, chỉ chuẩn bị mừng tuổi các cháu vì các chú, các anh chị ấy nhưng đều giàu có, trẻ khỏe, mình có đưa chút tiền cũng chả có ý nghĩa gì. Một cô em họ cũng chia sẻ: Em thấy cứ thi nhau đưa tiền mừng tuổi cũng ngại, nhiều lúc mọi người rủ đi chơi không dám đi nữa. Gặp ai cũng mừng tuổi thì tiền đâu ra. Mà em cũng ngại những người mừng tuổi con cháu mình nhiều, mình mừng lại ít thì không coi được...
Bù lại, tôi đi thăm một ông anh bị bệnh, một bà cô ngoại 90 tuổi, gửi tiền mừng tuổi mấy bà chị họ neo đơn... Năm nào cũng thế, tôi thấy như vậy có ý nghĩa thiết thực và chân thành hơn, quan tâm đến người cần quan tâm chứ không ào ào.
Đấy, quê bây giờ như thế, mình thấy lạc hậu với quê.
Những gì xưa cũ có lẽ chỉ còn lại trong nhà, ít ra qua hình ảnh, mời mọi người xem vài tấm hình.
Nhà ông nội tôi
Bài thơ từ tháng 8-1945 nay vẫn nguyên chỗ cũ
Thằng cu "Chắt" rất thích cái ngưỡng cửa
Và đi lễ Từ đường bản tộc
Một nét quê còn sót lại ở quê
--> Read more..
Xi măng, xi măng lại xi măng
Tôi luồn như cá lạc vào đăng
Bốn mươi năm lẻ về quê mẹ
Cả làng là một cục xi măng.
Nếp sinh hoạt cũng biến đổi, rõ nhất là ở chuyện mừng tuổi. Xưa nay mừng tuổi là tặng trẻ con chút tiền cho vui, biếu các cụ già chút tiền ăn quà, bây giờ về quê người nọ mừng tuổi người kia búa xua. Một bà chị họ mừng tuổi mình 50 ngàn, "chị ơi, em chưa già và cũng không còn trẻ con mà..." nhưng đã đưa thì mình đành cầm rồi đưa lại cho cháu chị ấy vậy. Chả hiểu ra sao nữa.
Rồi ông chú cũng mừng tuổi cho mình. Bà chị tôi bảo lẽ ra cậu phải mừng tuổi lại các chú, các thím, anh A, chị B. Thú thực là tôi không chuẩn bị cái tiết mục này, chỉ chuẩn bị mừng tuổi các cháu vì các chú, các anh chị ấy nhưng đều giàu có, trẻ khỏe, mình có đưa chút tiền cũng chả có ý nghĩa gì. Một cô em họ cũng chia sẻ: Em thấy cứ thi nhau đưa tiền mừng tuổi cũng ngại, nhiều lúc mọi người rủ đi chơi không dám đi nữa. Gặp ai cũng mừng tuổi thì tiền đâu ra. Mà em cũng ngại những người mừng tuổi con cháu mình nhiều, mình mừng lại ít thì không coi được...
Bù lại, tôi đi thăm một ông anh bị bệnh, một bà cô ngoại 90 tuổi, gửi tiền mừng tuổi mấy bà chị họ neo đơn... Năm nào cũng thế, tôi thấy như vậy có ý nghĩa thiết thực và chân thành hơn, quan tâm đến người cần quan tâm chứ không ào ào.
Đấy, quê bây giờ như thế, mình thấy lạc hậu với quê.
Những gì xưa cũ có lẽ chỉ còn lại trong nhà, ít ra qua hình ảnh, mời mọi người xem vài tấm hình.
Nhà ông nội tôi
Bài thơ từ tháng 8-1945 nay vẫn nguyên chỗ cũ
Thằng cu "Chắt" rất thích cái ngưỡng cửa
Và đi lễ Từ đường bản tộc
Một nét quê còn sót lại ở quê